Thứ Tư, 2 tháng 12, 2015

Lạnh câm...

Chiều thở dài hoàng hôn chầm chậm
Lá vàng khô sao xác hơi sương
Người chẳng thấy thấy con đưởng hoang vắng
Ngẩn ngơ chờ dạ những vấn vương....

Anh đến.. Hẹn hò sao chẳng đến?
Quán liêu siêu gió cũng liêu siêu
Trăng nhạt nhạt  buồn hưu  lạnh lẽo
Mờ tỏ vườn xa khách vắng teo...


Em chẳng hồng nhan sao bạc mệnh?
Em chẳng đa đoan sao lỗi nhịp cầu duyên?
Đêm nay chở nặng ưu phiền
Đêm nay day dứt một miền lạnh câm...

Ca khúc: Lãng đãng chiều đông....







Thứ Năm, 26 tháng 11, 2015

Em còn nhớ anh không...?

Buốt giá câu thơ, lỗi hẹn một cuộc tình
Sông vẫn chảy và em về bên ấy
Chiều thở dài chết lặng những hàng cây...
Gió đùa chơi...
Xa xa mờ tà áo mỏng
Mơ hẹn kiếp sau ta có một ngày....
Tôi sẽ cùng em.. Tay nắm chặt tay
Bến mộng mỵ ngày năm không thay đổi
Em yêu ơi.. Ngàn lần cho anh hỏi
Xa anh rồi....
Em còn nhớ anh không...?

Mời bạn nghe ca khúc:...




Thứ Bảy, 31 tháng 10, 2015

Gió Núi Đôi...

                                  Kính tặng những Cựu chiến binh VN
Tôi viết bài thơ về núi đôi
Một thời oanh liệt, đã qua rồi
Nắng dội mưa chan, cùng năm tháng
Khoảng khắc giao mùa, năm tháng trôi

Ngày ấy chúng tôi, tuổi đôi mươi
Chiến trường vẫy gọi, lớp lớp người
Đi suốt ngút ngàn, xanh rừng núi
Vai nặng ba lô, miệng vẫn cười..


Miền Nam nâng bước, gọi chúng tôi
Khe sanh, Đường 9, Đồng Tháp mưòi
Thành Cổ, máu pha hồng Thạch Hãn
Tang trắng trên đầu, lệ buốt rơi…

Một thời chiến trận đã xa rồi
Ngưòi cựu chiến binh mặt rạng ngời
Vào xuân đất nước sôi nhịp sống
Chống gậy lên cao , gió… Núi Đôi.

 Hương Giang
Mời bạn nghe bài hát: Hát mãi khúc quân hành ( tốp ca)..


         









Thứ Sáu, 30 tháng 10, 2015

Đưa tiễn mùa thu đi...

Thu nức nở...
Ôm sầu ly biệt
Lá vàng khô -da diết lệ tuôn
Về đất mẹ- mang nặng nỗi buồn
Nơi trần thế... 
Vẫn vàng mơ sắc lá…


Dẫu lá có rụng có khô, nhưng mãi mãi để lại sắc vàng tươi nơi trần thế, mùa thu cây trút lá là lễ đương nhiên, thiên nhiên còn có bốn mùa XUÂN, HẠ,THU, ĐÔNG, Nhưng con người chỉ có một vòng đời…làm được gì cho hậu thế, danh thơm để lại mãi mãi thanh cao…Như chiếc lá vàng kia: Về đất mẹ… (vẫn )  vàng mơ sắc lá…

Ta tiễn biệt mùa thu, tiễn biệt một mùa của thi ca, nhạc họa…
Tiễn biệt một mùa của những cảm hứng sâu sa nồng nàn cháy bỏng…
Thu thật sự vẫn chưa đi…Thu còn đâu đó bên ta...
Chiều 30/10/2015


Thứ Sáu, 11 tháng 9, 2015

Chiều không em...

Thứ bẩy...Chiều buồn vắng em tôi
Cuối thu lành lạnh lá vàng rơi
Ly đắng cape màu hoang tái
Xa xa vọng ngắt tiếng ru hời…
 
Bấm đốt ngón tay đã một thời
Nồng nàn trong mộng đến lả lơi
Trần tục vẫn nguyên khuôn đức hạnh
Quỳnh hoa e lệ hé môi tươi…

Ái ân vẫn vẹn người viễn xứ
Đàn ai se thắt cuối mây trời....

Mời bạn nghe ca khúc: Chiều không em




Thứ Tư, 9 tháng 9, 2015

Mưa cuối mùa...

Cạn thu nào hay đã chớm đông
Lay lắt mưa trời… Em buồn không?
Bến vắng sông xưa ai? người đợi?
Xa rồi hoang tái chốn mênh mông…

Em nhớ ngày em  bước sang sông
Có người lẳng lặng đứng theo trông
Giá như ….Anh nói điều anh ước
Tin hẳn rằng em đã bằng lòng….

 
Mấy mùa hoa trái cũng đơm bông
Tay nải gió đưa bước theo chồng
Cuộc tình đứt gánh không hẹn trước
Lá vàng hưu hắt...Bước vào đông!!!

Thôi cũng đành thôi phận má hồng
Có chồng một thủa cũng như không
Kỷ niệm xa xưa em gìn giữ
Hẹn trả một ngày…Giữa dòng sông…!!!

Mời bạn nghe ca khúc qua đường linh:




Thứ Năm, 3 tháng 9, 2015

Tiễn lá vàng mơ…

Thu nức nở- ôm sầu tiễn biệt
Lá vàng khô -da diết lệ tuôn...
Về đất mẹ- mang nặng nỗi buồn
Nơi trần thế- vàng mơ sắc lá…


Dẫu lá có rụng có khô, nhưng mãi mãi để lại sắc vàng tươi nơi trần thế, mùa thu cây trút lá là lễ đương nhiên, thiên nhiên còn có bốn mùa XUÂN, HẠ,THU, ĐÔNG, Nhưng con người chỉ có một vòng đời…làm được gì cho hậu thế, danh thơm để lại mãi mãi thanh cao…Như chiếc lá vàng kia: Về đất mẹ… (vẫn )  vàng mơ sắc lá…

Ta tiễn biệt mùa thu, tiễn biệt một mùa của thi ca, nhạc họa…Tiễn biệt một mùa của những cảm hứng sâu sa nồng nàn cháy bỏng…Dẫu thu thật sự vẫn chưa đi…Thu còn nguôi ngoai tiếc nuối...
Mời bạn nghe ca khúc: Thu trong mắt em...



Thứ Hai, 31 tháng 8, 2015

Một chiều khờ dại...

Tháng chín về rồi em có hay?
Đơn lẻ bóng chiều ngọn cỏ may
Nao nao dòng nước đầy thương nhớ
Thấm thoắt bóng câu đã cạn ngày


….
Hình như người ấy vẫn đâu đây
Trong giấc chiêm bao dáng hao gầy
Chắc cũng như tôi nàng còn nhớ
Một chiều khờ dại..Say ngất ngây…
01/9/2015
Mời bạn nghe ca khúc: Anh nhớ em...

Thứ Năm, 27 tháng 8, 2015

CHỊU EM...

Anh như một cánh diều hoang
Nối dây em, sợi tơ vàng giữ neo
Bến sông thuyền vững mái chèo
Tữ thơ anh thả sóng reo em cười…



Diều hoang theo gió muôn nơi
Dây vàng em buộc trọn đời..Hề chi
Biết anh nặng chữ tình si
Cánh diều bay mấy cũng thì chịu em…!!!



HGiang
Mời bạn nghe ca khúc: Thuyền và biển...


Thứ Tư, 12 tháng 8, 2015

HỊCH TƯỚNG SĨ BIẾN THỂ ( tg)

HỊCH KHOA HỌC CÔNG NGHỆ
 (Mượn lời người xưa nói lời hôm nay)
Ta cùng các ngươi
Sinh ra phải thời bao cấp
Lớn lên gặp buổi thị trường.
Trông thấy:
Mỹ phóng Con thoi lên vũ trụ chín tầng
Nga lặn tàu ngầm xuống đại dương nghìn thước
Nhật đưa rô bốt na nô vào thám hiểm lòng người
Scôtlen dùng công nghệ gen chế ra cừu nhân tạo.
Thật khác nào:
Đem cổ tích mà biến thành hiện thực
Dùng đầu óc con người mà thay đổi thiên nhiên!
Ta thường tới bữa quên ăn, nửa đêm vỗ gối, ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa
Chỉ giận chưa thể đuổi kịp nước Nga, vượt qua nước Mỹ, mà vẫn chỉ hơn Lào, hao hao Băng la đét.
Dẫu cho trăm thân này phơi trên sao Hỏa, nghìn xác này bọc trong tàu ngầm nguyên tử, ta cũng cam lòng.
Các ngươi ở cùng ta,
Học vị đã cao, học hàm không thấp
Ăn thì chọn cá nước, chim trời
Mặc thì lựa May Mười, Việt Tiến
Chức nhỏ thì ta… quy hoạch
Lương ít thì có lộc nhiều.
Đi bộ A tít, Cam ry
Hàng không Elai, Xi pic.
Vào hội thảo thì cùng nhau tranh luận
Lúc tiệc tùng thì cùng nhau “dô dô”.
Lại còn đãi sỹ chiêu hiền
Giáo sư, tiến sỹ, thạc sỹ, cử nhân, ai cũng có phần, không nhiều thì ít.
Lại còn chính sách khuyến khoa
Doanh nghiệp, giáo viên, trí thức, nông dân nhận cúp, nhận bằng còn thêm tiền thưởng.
Thật là so với:
Thời Tam quốc bên Tàu, Lưu Bị đãi Khổng Minh,
Buổi hiện đại bên Nga, Pu tin dùng Mét vê đép,
Ta nào có kém gì?
Thế mà, nay các ngươi:
Nhìn khoa học chậm tiến mà không biết lo
Thấy công nghệ thụt lùi mà không biết thẹn
Giáo sư ư? Biết “Thần đèn” chuyển nhà mà chẳng chạnh lòng
Tiến sỹ a? Nghe “Hai lúa” chế tạo máy bay sao không tự ái?
Có người lấy nhậu nhẹt làm vui
Có kẻ lấy bạc cờ làm thích
Ham mát xa giống nghiện “u ét đê”
Ghét ngoại ngữ như chán phòng thí nghiệm
Chỉ lo kiếm dự án để mánh mánh mung mung
Không thích chọn đề tài mà nghiên nghiên cứu cứu
Ra nước ngoài toàn muốn đi chơi
Vào hội thảo chỉ lo ngủ gật
Bệnh háo danh lây tựa vi rút com pu tơ
Dịch thành tích nhiễm như cúm gà H5N1
Mua bằng giả để tiến sỹ, tiến sy
Đạo văn người mà giáo sư, giáo sãi.
Thử hỏi học hành như rứa, bằng cấp như rứa, thì mần răng hiểu được chuyện na niếc na nô?
Lại còn nhân cách đến vậy, đạo đức đến vậy, thì có ham gì bút bút nghiên nghiên.
Cho nên:
“Tạp chí hay” mà bán chẳng ai mua
“Công nghệ tốt” mà không người áp dụng.
Đề tài đóng gáy cứng, chữ vàng, mọt kêu trong tủ sắt
Mô hình xây tường gạch, biển xanh, chó ị giữa đồng hoang.
Hội nhập chi, mà ngoại ngữ khi điếc, khi câm?
Toàn cầu chi, mà kiến thức khi mờ, khi tỏ?
Hiện đại hóa ư? vẫn bám đít con trâu
Công nghiệp hóa ư? toàn bán thô khoáng sản
Biển bạc ở đâu, để Vi na shin nổi nổi chìm chìm?
Rừng vàng ở đâu, khi bô xít đen đen đỏ đỏ?
Thật là:
“Dân gần trăm triệu ai người lớn
Nước bốn nghìn năm vẫn trẻ con”!
Nay nước ta:
Đổi mới đã lâu, hội nhập đã sâu
Nội lực cũng nhiều, đầu tư cũng mạnh
Khu vực có hòa bình, nước ta càng ổn định
Nhân tâm giàu nhiệt huyết, pháp luật rộng hành lang
Thách thức không ít, nhưng cơ hội là vàng!
Chỉ e:
Bệnh háo danh không mua nổi trí khôn
Dịch thành tích chẳng làm nên thương hiệu.
Giỏi mánh mung không lừa nổi đối tác nước ngoài
Tài cờ bạc không địch nổi hắc cơ quốc tế.
Cặp chân dài mà nghiêng ngả giáo sư
Phong bì mỏng cũng đảo điên tiến sỹ.
Hỡi ôi,
Biển bạc rừng vàng, mà nghìn năm vẫn mang ách đói nghèo
Tài giỏi thông minh, mà vạn kiếp chưa thoát vòng lạc hậu.
Nay ta bảo thật các ngươi:
Nên lấy việc đặt mồi lửa dưới ngòi pháo làm nguy;
Nên lấy điều để nghìn cân treo sợi tóc làm sợ
Phải xem đói nghèo là nỗi nhục quốc gia
Phải lấy lạc hậu là nỗi đau thời đại
Mà lo học tập chuyên môn
Mà lo luyện rèn nhân cách
Xê mi na khách đến như mưa
Vào thư viện người đông như hội
Già mẫu mực phanh thây Gan ruột, Tôn Thất Tùng chắc cả trung đoàn
Trẻ xông pha mổ thịt Bổ đề, Ngô Bảo Châu cũng dăm đại đội
Được thế thì:
Kiếm giải “Phiu” cũng chẳng khó gì
Đoạt Nô ben không là chuyện lạ
Không chỉ các ngươi mở mặt mở mày, lên Lơ xút, xuống Rôn roi
Mà dân ta cũng hưng sản, hưng tâm, vào Vi la, ra Rì sọt.
Chẳng những tông miếu ta được hương khói nghìn thu
Mà tổ tiên các ngươi cũng được bốn mùa thờ cúng,
Chẳng những thân ta kiếp này thỏa chí,
Mà đến các ngươi, trăm đời sau còn để tiếng thơm.
Chẳng những tên tuổi ta không hề mai một,
Mà thương hiệu các ngươi cũng sử sách lưu truyền.
Trí tuệ Việt Nam thành danh, thành tiếng
Đất nước Việt Nam hóa hổ, hóa rồng
Lúc bấy giờ các ngươi không muốn nhận huân chương, phỏng có được không?
Nay ta chọn lọc tinh hoa bốn biển năm châu hợp thành một tuyển, gọi là Chiến lược
Nếu các ngươi biết chuyên tập sách này theo lời ta dạy bảo thì suốt đời là nhà khoa học chính danh.
Nhược bằng không tu thân tích trí, trái lời ta khuyên răn thì muôn kiếp là phường phàm phu tục tử.
Vì:
Lạc hậu, đói nghèo với ta là kẻ thù không đội trời chung
Mà các ngươi cứ điềm nhiên không muốn trừ hung, không lo rửa nhục
Chẳng khác nào quay mũi giáo mà đầu hàng, giơ tay không mà thua giặc.
Nếu vậy rồi đây khi nước Việt hóa hổ, hóa rồng, ta cùng các ngươi há còn mặt mũi nào đứng trong trời đất này nữa?
Cho nên mới thảo hịch này
Xa gần nghiên cứu
Trên dưới đều theo!
T/g: Phạm Xuân Cần - Nguồn: Facebook

Thứ Hai, 3 tháng 8, 2015

Gọi chồng !!!

Gọi chồng !!!

THƠ VĂN


Nén hương thơm thấu cửu trùng...
Chắp tay khấn gọi tên chồng
mình ơi!...
Khôn thiêng góc biển chân trời
Về nhà cùng mẹ con tôi đi mình!
Bốn mươi năm hết chiến tranh
Sao mình vẫn phải hành quân chưa về?
Mỗi chiều nắng tím ven đê
Thẫn thờ vẫn ngóng mình về, mình ơi!
Mình lên đường tuổi đôi mươi
Hình xưa ánh mắt nụ cười còn đây
Bây giờ theo gió theo mây
Phiêu du, mình nhớ lối này về không?
Bốn mươi năm vẫn ngóng trông
Mẹ con tôi vẫn âm thầm chắp tay
Ảnh minh họa
Chập chờn giữa khói sương bay
Chân hương phủ bát nhang đầy tháng năm.
Trước bằng “ Tổ Quốc ghi công”
Mâm cơm đạm bạc, tấm lòng sắt son
Ngần ấy năm vẫn vẹn tròn
Con tim nay đã thành hòn Vọng Phu.
Ngàn lời gửi cõi hư vô
Về đây tôi vẫn đợi chờ mình ơi!
       Tháng 7/2015
Trịnh Quang Minh (Hương Lâm)
Lời bình:
Trịnh Quang Minh (Hương Lâm) có nhiều bài thơ hay, nhưng bài thơ “Gọi chồng” được bạn đọc nhận định là một bài thơ hay ấn tượng, rất đời…Bài thơ mộc mạc dản dị không dùng nhiều cú pháp để nêu sự việc mà là sự chân thành kính trọng, thương yêu của người vợ chờ chồng, gọi chồng trong ngày giỗ của Liệt sĩ.
Gọi chồng hiển hiện như một bức tranh tả thực, ngày giỗ của Liệt sĩ đã anh dũng hy sinh cho đất nước trường tồn.
Nén hương thơm thấu cửu trùng
Chắp tay khấn gọi tên chồng, mình ơi!
Khôn thiêng góc biển chân trời
Về nhà cùng mẹ con tôi đi mình!
Ở tuổi bên kia dốc của cuộc đời, mái tóc đã pha sương pha nắng lặn trong gương mặt chịu đựng khô cằn, đôi tay chai sạn bởi lao động ở một vùng quê ven sông Cầu lam lũ; Chị- Người vợ của Liệt sĩ vẫn nức nở run run thắp nén tâm hương thầm “ Gọi chồng” chị gọi mình ơi...?
Nén hương thơm thấu cửu trùng
Chắp tay khấn gọi tên chồng- Mình ơi…
Chị không gọi tên anh cụ thể mà chỉ gọi “Mình ơi”  nó ấm áp bình dị thiết tha, có lẽ chỉ từ "trái tim đến trái tim" mới cảm nhận được điều thiêng liêng đậm chất nhân văn này.
Khôn thiêng góc biển chân trời
Về nhà cùng mẹ con tôi đi mình
Đọc đến đây ta thấy người thứ ba xuất hiện “ Mẹ con tôi” ; Liệt sĩ đã có một đứa con trước lúc lên đường; Dòng máu của anh, đứa con gái của anh đã chứng kiến “ Chị” mẹ cháu ở vậy quyết không tái giá…Vậy là chị đã một mình nuôi con, chăm sóc bố mẹ chồng và đứng vậy ôm kỷ niệm của một thời xuân sắc đã qua.
Thể thơ lục bát nhẹ nhàng như một dòng chảy, nâng niu lắng đọng tháng năm như những hạt phù sa; trân trọng tâm linh, là người đa cảm không khỏi rơm rớm nước mắt khi nghe câu “ Về nhà cùng mẹ con tôi.. Đi mình” Thật ấm áp chân tình như khi Liệt sĩ còn sống “ Về nhà cùng mẹ con tôi…Đi mình” Chị gọi, chị thiết tha năn nỉ, em vẫn đợi vẫn chờ anh về đi. Hình như trong tâm tưởng của chị anh vừa đi đâu đó, chứ không phải đã bao năm biền biệt, mới như hôm qua đây thôi rất gần, rất thực rất hiện hữu.
Bốn mươi năm hết chiến tranh
Sao mình vẫn phải hành quân chưa về…?
Từ trong sâu thẳm trái tim mình chị nghĩ anh vẫn chưa mất, anh chưa hy sinh còn lạc ở đâu đó, vì trong làng, ngoài xã thi thoảng vẫn có người chiến sĩ trở về mặc dù đã có tin hy sinh, chị vẫn nghĩ chồng mình là một trong số đó.
Nhà thơ hé mở thêm: Bốn mươi năm- quả thật, một thời gian không ngắn chút nào. Bốn mươi năm hết chiến tranh ( được tính từ chiến thắng lịch sử mùa xuân năm 1975 và hôm nay 2015); Chị muốn anh “về” bằng con người thực; Sao mình vẫn phải hành quân chưa về? Một câu hỏi tu từ, chị tự hỏi và tự trả lời, chị vẫn đợi anh mà, chị vẫn đợi như lời thề “Hoa cỏ may” năm nào. Tay cầm nén hương với dòng lệ đã cạn khô bới năm tháng chị lại nhớ cái thời con gái: Ôm con đứng đợi bên dòng sông quê khi bóng chiều dần cạn..
Mỗi chiều nắng tím ven ven đê
Thẫn thờ  vẫn ngóng mình về mình ơi…
Ngày anh ra đi tuổi còn rất trẻ, cả một thế hệ lên đường tất cả cho tiền tuyến; như một nhà thơ nào đó đã viết “ Sẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước mà lòng phơi phới dậy tương lai”...
Mình lên đường tuổi đôi mươi
Hình xưa ánh mắt nụ cười còn đây
Bây giờ theo gió theo mây
Phiêu du mình nhớ lối này về không?
Ảnh của anh còn đây, trẻ trung vầng trán rộng nụ cười sáng trong…Có lẽ thế hệ thứ ba,thứ tư cháu của bà sẽ vô tư hỏi “ Bà ơi sao ông con trẻ thế?” Mà bà hiện hữu của nó lại già đi? Bạn hiểu, tôi hiểu nhưng cháu bé vô tư kia có hiểu không? Đó là chiến tranh, cuộc chiến vệ Quốc anh hùng của dân tộc Việt Nam anh hùng.
Hình xưa…ánh mắt nụ cười; Anh đã không còn, anh đã theo gió, theo mây, nhưng chị vẫn nhắc: Phiêu du mình nhớ lối này về không?Ấm áp quá chân tình quá; Về đi anh về với mái tranh quê với triền sông bến nước với mẹ già ngóng đợi với vợ con trông chờ…
Bốn mươi năm vẫn ngóng trông
Mẹ con tôi vẫn âm thầm chắp tay
Thật cảm động ngày giỗ, ngày một, hôm rằm và bao ngày khác nữa hỡi anh người lính đã ngã xuống giữa chốn sa trường máu lửa.
Chập chờn trong khói hương bay
Chân hương phủ bát nhang đầy tháng năm
Vâng, hương khói như sương giăng, thực hư ảo ảnh, anh về, có thể anh không về? Nhưng minh chứng cho lòng chị là: Chân hương phủ bát nhang đầy tháng năm..
Trước bằng Tổ Quốc ghi công
Mâm cơm đạm bạc tấm lòng sắt son
Bia đá, Tổ Quốc ghi tạc công lao của các chị các anh, nhân dân không bao giờ quên sương máu của các anh các chị đã ngã xuống cho Tổ quốc này  xanh tươi.
Ngày ấy năm vẫn vẹn tròn
Con tim nay đã thành hòn Vọng Phu
Phương pháp so sánh, hòn Vọng Phu như hình chị ôm con chờ chồng giữa đời thực đã 40 năm và lâu hơn thế; Vọng phu= chờ chồng…Người thiếu phụ hóa đá Vọng phu; Chị hóa đá trong tấm lòng son sắt thủy chung.
Ngàn lời …Gửi cõi hư vô
Về đây tôi vẫn đợi chờ mình ơi..!!!
Xuyên xuốt bài thơ là chữ gọi,  chữ đợi, chữ chờ…Chị sẽ còn đợi còn chờ bao mùa cây thay lá nữa? không ai biết được; Nhưng có một điều hiện hữu đó là chị đã gọi chồng, gọi suốt 40 năm qua, dẫu chưa một lần được anh đáp lại chị vẫn gọi, gọi bằng cả tấm lòng chung thủy thương yêu vẹn tròn năm tháng, vì hình ảnh của anh luôn trong trái tim chị và luôn mãi là vậy, tới khi chị từ giã cõi đời.
Thơ Trịnh Quang Minh là vậy: Rất đời, rất dung dị giữa chốn nhân gian
Tháng bẩy đã về, ngày thương binh Liệt sĩ 27/7: Chúng ta cùng cung kính thắp nén tâm nhang cho hương hồn các Liệt sĩ được thanh thản tịnh độ nơi vĩnh hằng; chúng ta hãy làm nhiều việc tốt hơn để tri ân công lao to lớn của các anh các chị và những người có công với nước; cống hiến nhiều hơn nữa cho quê hương ngàn lần tươi đẹp, để sự hy sinh của các anh hùng Liệt sĩ, mãi mãi là vô giá cho hôm qua, hôm nay và mãi mai sau…
 Hương Giang

Thứ Tư, 24 tháng 6, 2015

Một chút cảm nhận qua bài thơ: Con cò của anh Đỗ Hoan

Anh Đỗ Hoan cư trú ở khu 5 thị trấn Thắng Hiệp Hòa; Tôi biết anh đã nhiều năm,  được đọc thơ anh mỗi dịp tết đến xuân về. Anh có nhiều bài thơ hay dí dỏm, sâu sắc. Hè này tôi được anh đọc cho nghe bài: Con cò; dù mới chỉ đọc một lần thôi tôi đã nhớ. Tôi nhớ không phải con cò có mặt trong thi ca, cò trong hình ảnh cánh đồng với người nông dân Việt Nam mà bới cái chắt chiu, chăm bẵm của người bà chăm cháu trong những ngày nắng như thiêu, như đốt mùa hè 2015- Dưới đây là bài thơ:
Con cò…
( Thân tặng những người bà chăm cháu cho con)
Nắng như đốt, nắng như thiêu
Con sáo muốn hát con diều ngại bay
Con chuồn chuồn ớt thật cay
Con cua đỏ gọng đã say nắng rồi
Con cò lông trắng như vôi
Cả đời bêu nắng kiếm mồi nuôi con
Cháu bà da trắng môi son
Rõ là cái giống cò con của bà…
Đỗ Hoan: ĐT 0912717310
Thị trấn Thắng Hiệp Hòa-Bắc Giang
Trong bối cảnh hiện đại, vợ chồng các con đều đi làm, mướn ai chăm cháu đây? Chọn được người trách nhiệm trông trẻ thật khó khăn, không những thế còn liên quan đến đồng lương, tiền công thuê người trông giữ cháu? Có lẽ hơn ai hết người mẹ ( bà nội, bà ngoại) là hợp hơn cả. Tay nải gió đưa, xa ông đi chăm cháu…
Thể lục bát trong bài "con cò" đã diễn tả đạt ý đạt lời:
Nắng như đốt, nắng như thiêu
Con sáo muốn hát con diều ngại bay
Hai câu đầu đã lột tả một mùa hè rực lửa: Phương pháp so sánh, như đốt, như thiêu. Con sáo muốn hát (sáo diều) ; sáo diều bao giờ chả muốn ngân nga, vi vu nhưng than ôi đâu có gió, có gió thì diều mới bay lên được-Con diều ngại bay.
Con sáo muốn hát con diều ngại bay
Con chuồn chuồn ớt thật cay
Con cua đỏ gọng đã say nắng rồi
Đã nóng bỏng vậy, lại còn chuồn chuồn ớt, cái tài vận dụng của thơ anh đó là vừa dùng hình ảnh chuồn chuồn ớt, vừa cảm nhận vị giác: Thật cay…Khiến người ta thấy tê tê ở đầu lưỡi nóng nóng ở trong đầu và được dấn thêm: Con cua đỏ gọng - đã say nắng rồi.
Và trong bối cảnh ấy: Con cò lông trắng như vôi- Người lao động xuất hiện; xuất hiện trong bối cảnh nắng cháy- Vì con- vì cháu.
Con cò lông trắng như vôi
Cả đời bêu nắng kiếm mồi nuôi con
Phải " bêu" thôi,  chứ mấy ai thích bước thấp bước cao lặn lội thân cò…Con cò trong thi ca, trong ca dao Việt nam đã hóa thân lặn vào hình ảnh của người bà phúc hậu, chân chất, trách nhiệm. Vâng- lặn lội- ông ở nhà một mình tôi đi chăm cháu…Sau khi dẫn đạt cái nắng nóng khô người, nắng nóng cháy rừng, nắng nóng cạn kiệt hồ ao- con cua đỏ gọng đã say nắng rồi, con cua đã chín, đã lờ đờ…Thì hai câu kết của bài thơ là cơn gió mát, là giọt nước trong lành là thành quả mĩ mãn của người lao động, đọc đến đây ai cũng thấy nhẹ lòng:
Cháu bà da trắng môi son
Rõ là cái giống cò con của bà…
Con cò là bài thơ, nhưng là lời ca trách nhiệm, là đạo lý ở đời mà các thế hệ sẽ mãi nối tiếp nhau phát huy gìn giữ.
Vâng tài thơ của anh Đỗ Hoan là vậy: Bình dị, sâu lắng rất đời…
Hương Giang-Bạch vân
Mời bạn nghe:Ru con...



Thứ Ba, 16 tháng 6, 2015

Nỗi niềm hoa cỏ may…

Anh thương lắm, một loài hoa cỏ dại
Nhỏ nhoi một mình, heo hắt bụi đường xa
Sao em cứ dùng rằng, vương vấn bước người qua
Chạm vào chân ai, níu kéo ai ngày ấy…
Để quân tử nao lòng đến vậy?
Nhặt mảnh tình rơi, vùng vẫy khỏi tay mình
Sao em không lặng thầm giả bộ làm thinh
Đừng cả nể, vội vàng tin như thế….
Để sau lưng ai, em sẽ là không thể
Khao khát theo cùng, day dứt lắm người ơi...


Bụi đường cứ bay và năm tháng cứ trôi
Khắc khoải đam mê rơi rụng thời con gái
Anh- Lữ khách qua đây thầm đau ái ngại
Nỡ rằn lòng gỡ mãi chẳng đem theo
Em đâu biết anh phận hẩm hưu
Bới cỏ may lời thề tê tái…
Em yêu ơi một loài hoa cỏ dại
Trời sinh níu kéo bước người qua
Triền sông bến nước chiều tà
Đò sang thơ thẩn  bóng ta  mình…

Mời bạn nghe bài hát qua đường linh
T6/2015

Thứ Năm, 11 tháng 6, 2015

"Một cõi đi về"…

Cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn kính yêu của chúng ta đã ra đi và trở thành người thiên cổ; Nhưng những nhạc phẩm bất hủ của ông là những tuyệt tác để đời. Khánh ly đã hòa quện trong hơi thở, trong nhịp phách biến hóa siêu phàm của từng nốt nhạc thăng trầm huyền ảo ( TCS)…Tôi đam mê nhạc Trịnh và cũng đam mê cả giọng ca Khánh ly…Vâng những chiều mưa lành lạnh, bên ly cape nghe nhạc Trịnh và Khánh ly ca thật không còn gì thư thái hơn…Ta thả hồn vào cõi thiên thai…Ta tránh xa bụi bặm, tránh xa những tham vọng đời thường…Đến với nhau chỉ có YÊU THƯƠNG.
Nhưng điều tôi muốn nói ở đây " MỘT CÕI ĐI VỀ"  là kiếp người là cuộc đời một sinh linh….Giữa ĐI và VỀ, Đi là ta hiển hiện giữa dòng đời là " Tứ tiết- vòng đời" VỀ là trả lại nhân gian đến với thế giới người hiền. Ở đó đâu có hận thù đấu đá tranh giành, đâu có chiến tranh. ở đó chỉ có tình yêu và sự yên bình trong sáng đến vô tư và thánh thiện….

Ta hãy cùng giành chút thời gian để được lắng nghe " MỘT CÕI ĐI VỀ" Trịnh Công Sơn- Khánh Ly

Thứ Năm, 4 tháng 6, 2015

Thương một đóa Quỳnh...
















Cạn chiều thơ thẩn ánh tà dương
Thì thào khe khẽ đêm dần buông
E lệ Quỳnh hoa nghiêng búp nõn
Trao trọn ân tình với niềm thương...
.....
Bướm ong đâu biết hương thơm ngát
Rực rỡ kiêu sa nửa đêm trường…
Dâng đời một thoáng rồi vào mộng
Bừng tỉnh ban mai lệ còn vương ...
Hương Giang


Thứ Tư, 3 tháng 6, 2015

Cho dù sóng có mãi xôn sao...



Em chạm vào chiều, chiều rưng rưng tím
E thẹn hoàng hôn khuất nẻo núi mờ xa
Trăng nửa vời chìm trong mây lãng đãng
Mắt ngọc my cong ướt lệ nhòa…

Vẫn biết đấy có một ngày sóng dậy
Ai sẽ làm nghiêng ngả thuyền ai?
Thu mình lại nén vào lòng ký ức
Có ai ngờ nỗi nhớ chẳng phôi phai…

Em viết câu thơ lên bầu trời chữ "giận"
Để đêm về bỗng hóa "thương yêu"
Mình gửi cho nhau có được bao nhiêu
Mà ăm ắp đong đầy sợi nhớ…





Em vẫn bảo đời là duyên nợ
Mà Trời se hai đứa bỗng thành đôi
Phút bất chợt ngoài đời mấy ai thấu hiểu
Xin đừng..Đừng nhé, tội người ơi….!!!

Em thả lên trời những đám mây trôi
Mang kỷ niệm của một thời đã mất
Đắng lòng đấy nhưng đó là sự thật
Để anh hoàn về nguyễn mẫu của ngày xưa….

Anh thả lên trời những ngọn gió lùa
Mang theo những nụ hôn khát cháy
Em yêu ơi ...Vẫn biết đời là vậy
Cho dù sóng có mãi xôn sao….!!!


Thứ Hai, 25 tháng 5, 2015

Muối lời yêu thương....

Sóng anh ào ạt xô bờ
Mải mê đến phải dại khờ sao anh…
Bờ em  cát trắng tạo thành
Sóng anh là bởi biển xanh gió lùa

Hỏi ai trong cõi hư vô
Trái tim thổn thức bây giờ chưa thôi
Từng đi suốt một cuộc đời
Bao giờ ngừng nghỉ một nơi yên bình ?
Phải chăng là một chữ "tình"
Không bờ, sóng biết gửi mình nơi đâu…
Cát ôm trọn vẹn nỗi sầu
Sóng xanh, sóng đến bạc đầu chưa thôi…
Bao ngày sóng vỗ khôn nguôi
Làm nên biển mặn muối lời yêu thương….



Thứ Ba, 5 tháng 5, 2015

Cánh phượng hồng yêu dấu của đời tôi...

                               
        Kính tặng những Liệt sĩ đã hy sinh cho đất nước trường tồn
Cánh bướm nào ép trong trang vở
Gửi cho em cùng những bài thơ
Em không nói… Mỉm cười nhìn nơi khác
Tôi ra về lòng dạ ngẩn ngơ
Rồi một chiều cả gió
Tôi tặng em chùm hoa Phượng đỏ
Gói nỗi niềm trong bài thơ viết dở
Gấp gáp lên đường theo tiếng gọi thiêng liêng
Trường xưa ơi kỷ niệm chung riêng
Áo trắng một thời để nhớ
Suốt chặng đường núi long đất lở
Bom đạn chiến trường găm nỗi nhớ không phai
Khăn tay em trao thêu bông hồng hoang dại
Đôi bướm trắng chợp chờn khiến lòng tôi nhớ mãi
Dọc đường hành quân những đêm phục công đồn
Kỷ niệm ngọt ngào…Tôi lặng ghé môi hôn
Mẹ già ơi, quê hương ơi…Người bạn
Trận Khe Sanh. Đường Chín nam lào
Sông Thạch Hãn sóng vỗ lao sao
Chiến dịch 81 ngày đêm Thành cổ
Tiến về Sài Gòn trùng trùng đoàn quân như thác đổ
Giải phóng Sài gòn ta giải phóng thành đô
Cả nước hướng về Miền Nam trong tiếng reo hò
Chiến thắng 30 tháng tư lịch sử
Tôi đau đáu trở về trầm tư trong suy nghĩ
Nhận tin em hy sinh tải đạn chiến trường
Đặt chùm hoa phượng trên tấm bia liệt sĩ
Nén hương nào lạnh thấu cả chiều nay
Chiếc nạng gỗ tôi nắm chặt trong tay
Mắt nhòa đi đỏ màu máu ứa
Cánh Phượng hồng của tôi không còn nữa
Tôi gọi mãi tên em trong chiều đỏ lửa

Cánh Phượng hồng yêu dấu của đời tôi…!!!

Mời bạn nghe ca khúc: Một thời hoa đỏ...Mỹ Tâm


http://hoacomay75-huonggiang.blogspot.com/2014/05/canh-phuong-hong-yeu-dau-cua-oi-toi.html

Thứ Sáu, 17 tháng 4, 2015

Thứ Hai, 26 tháng 1, 2015

Chỉ mình ta cô đơn

Người tình bỏ ta đi...
Không một lời...Dã biệt
Một nỗi buồn da diết
Âm thầm lặn vào trong...
*  *  *
Người tình có biết không?
Gió đông về se thắt
Mái chèo ai khoan nhặt
Chỉ mình ta...
Cô đơn...!!!
Mời bạn nghe ca khúc: Tình xa..Khánh Ly...


Thứ Năm, 22 tháng 1, 2015

Tôi nhớ em.!!!

Tôi nhớ em
Nỗi nhớ cồn cào…
     Như biển bao năm
     Sóng dâng trào…
Từng  khắc từng giây
Hôn bờ cát…
    Tan chảy môi thơm
    Đến ngọt ngào….
Hình ảnh đẹp về biển
Em- Hỏi rằng tôi cớ vì sao?
Để sóng trong tim mãi dâng cao
      Để thơ thành nhạc
      Ngàn năm hát
      Vỗ mãi bờ êm
      Vỗ dạt dào….!!!
Mời bạn nghe ca khúc: Biển nhớ ( Trịnh Công Sơn..Giọng ca vàng Khánh Ly...)



Thứ Tư, 21 tháng 1, 2015

Dưới trăng mờ...

Thân tặng TTTTa mắc nợ đời một túi thơ..( Trần Thuận Thảo)
Nợ người xưa ấy phút dại khờ
Lửa cháy Cao nguyên còn không biết
Bóng chiều chạng vạng vẫn ngẩn ngơ…

  lua chay trai tim - 1
Ta hẹn một ngày không hẹn trước
Chống gậy lên non chốn thực mơ
Tay nắm trong tay đan vần ngọc
Nặng tình nặng nghĩa, nặng duyên tơ…
                 *  *  *
Đến ngày…Phố Núi có đợi chờ
Một nửa vầng trăng khuất trong thơ
Ly rượu in hình hai bóng trúc
Tỉnh, say ai biết…Dưới trăng mờ
http://hoacomay75-huonggiang.blogspot.com/