Thứ Hai, 31 tháng 8, 2015

Một chiều khờ dại...

Tháng chín về rồi em có hay?
Đơn lẻ bóng chiều ngọn cỏ may
Nao nao dòng nước đầy thương nhớ
Thấm thoắt bóng câu đã cạn ngày


….
Hình như người ấy vẫn đâu đây
Trong giấc chiêm bao dáng hao gầy
Chắc cũng như tôi nàng còn nhớ
Một chiều khờ dại..Say ngất ngây…
01/9/2015
Mời bạn nghe ca khúc: Anh nhớ em...

Thứ Năm, 27 tháng 8, 2015

CHỊU EM...

Anh như một cánh diều hoang
Nối dây em, sợi tơ vàng giữ neo
Bến sông thuyền vững mái chèo
Tữ thơ anh thả sóng reo em cười…



Diều hoang theo gió muôn nơi
Dây vàng em buộc trọn đời..Hề chi
Biết anh nặng chữ tình si
Cánh diều bay mấy cũng thì chịu em…!!!



HGiang
Mời bạn nghe ca khúc: Thuyền và biển...


Thứ Tư, 12 tháng 8, 2015

HỊCH TƯỚNG SĨ BIẾN THỂ ( tg)

HỊCH KHOA HỌC CÔNG NGHỆ
 (Mượn lời người xưa nói lời hôm nay)
Ta cùng các ngươi
Sinh ra phải thời bao cấp
Lớn lên gặp buổi thị trường.
Trông thấy:
Mỹ phóng Con thoi lên vũ trụ chín tầng
Nga lặn tàu ngầm xuống đại dương nghìn thước
Nhật đưa rô bốt na nô vào thám hiểm lòng người
Scôtlen dùng công nghệ gen chế ra cừu nhân tạo.
Thật khác nào:
Đem cổ tích mà biến thành hiện thực
Dùng đầu óc con người mà thay đổi thiên nhiên!
Ta thường tới bữa quên ăn, nửa đêm vỗ gối, ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa
Chỉ giận chưa thể đuổi kịp nước Nga, vượt qua nước Mỹ, mà vẫn chỉ hơn Lào, hao hao Băng la đét.
Dẫu cho trăm thân này phơi trên sao Hỏa, nghìn xác này bọc trong tàu ngầm nguyên tử, ta cũng cam lòng.
Các ngươi ở cùng ta,
Học vị đã cao, học hàm không thấp
Ăn thì chọn cá nước, chim trời
Mặc thì lựa May Mười, Việt Tiến
Chức nhỏ thì ta… quy hoạch
Lương ít thì có lộc nhiều.
Đi bộ A tít, Cam ry
Hàng không Elai, Xi pic.
Vào hội thảo thì cùng nhau tranh luận
Lúc tiệc tùng thì cùng nhau “dô dô”.
Lại còn đãi sỹ chiêu hiền
Giáo sư, tiến sỹ, thạc sỹ, cử nhân, ai cũng có phần, không nhiều thì ít.
Lại còn chính sách khuyến khoa
Doanh nghiệp, giáo viên, trí thức, nông dân nhận cúp, nhận bằng còn thêm tiền thưởng.
Thật là so với:
Thời Tam quốc bên Tàu, Lưu Bị đãi Khổng Minh,
Buổi hiện đại bên Nga, Pu tin dùng Mét vê đép,
Ta nào có kém gì?
Thế mà, nay các ngươi:
Nhìn khoa học chậm tiến mà không biết lo
Thấy công nghệ thụt lùi mà không biết thẹn
Giáo sư ư? Biết “Thần đèn” chuyển nhà mà chẳng chạnh lòng
Tiến sỹ a? Nghe “Hai lúa” chế tạo máy bay sao không tự ái?
Có người lấy nhậu nhẹt làm vui
Có kẻ lấy bạc cờ làm thích
Ham mát xa giống nghiện “u ét đê”
Ghét ngoại ngữ như chán phòng thí nghiệm
Chỉ lo kiếm dự án để mánh mánh mung mung
Không thích chọn đề tài mà nghiên nghiên cứu cứu
Ra nước ngoài toàn muốn đi chơi
Vào hội thảo chỉ lo ngủ gật
Bệnh háo danh lây tựa vi rút com pu tơ
Dịch thành tích nhiễm như cúm gà H5N1
Mua bằng giả để tiến sỹ, tiến sy
Đạo văn người mà giáo sư, giáo sãi.
Thử hỏi học hành như rứa, bằng cấp như rứa, thì mần răng hiểu được chuyện na niếc na nô?
Lại còn nhân cách đến vậy, đạo đức đến vậy, thì có ham gì bút bút nghiên nghiên.
Cho nên:
“Tạp chí hay” mà bán chẳng ai mua
“Công nghệ tốt” mà không người áp dụng.
Đề tài đóng gáy cứng, chữ vàng, mọt kêu trong tủ sắt
Mô hình xây tường gạch, biển xanh, chó ị giữa đồng hoang.
Hội nhập chi, mà ngoại ngữ khi điếc, khi câm?
Toàn cầu chi, mà kiến thức khi mờ, khi tỏ?
Hiện đại hóa ư? vẫn bám đít con trâu
Công nghiệp hóa ư? toàn bán thô khoáng sản
Biển bạc ở đâu, để Vi na shin nổi nổi chìm chìm?
Rừng vàng ở đâu, khi bô xít đen đen đỏ đỏ?
Thật là:
“Dân gần trăm triệu ai người lớn
Nước bốn nghìn năm vẫn trẻ con”!
Nay nước ta:
Đổi mới đã lâu, hội nhập đã sâu
Nội lực cũng nhiều, đầu tư cũng mạnh
Khu vực có hòa bình, nước ta càng ổn định
Nhân tâm giàu nhiệt huyết, pháp luật rộng hành lang
Thách thức không ít, nhưng cơ hội là vàng!
Chỉ e:
Bệnh háo danh không mua nổi trí khôn
Dịch thành tích chẳng làm nên thương hiệu.
Giỏi mánh mung không lừa nổi đối tác nước ngoài
Tài cờ bạc không địch nổi hắc cơ quốc tế.
Cặp chân dài mà nghiêng ngả giáo sư
Phong bì mỏng cũng đảo điên tiến sỹ.
Hỡi ôi,
Biển bạc rừng vàng, mà nghìn năm vẫn mang ách đói nghèo
Tài giỏi thông minh, mà vạn kiếp chưa thoát vòng lạc hậu.
Nay ta bảo thật các ngươi:
Nên lấy việc đặt mồi lửa dưới ngòi pháo làm nguy;
Nên lấy điều để nghìn cân treo sợi tóc làm sợ
Phải xem đói nghèo là nỗi nhục quốc gia
Phải lấy lạc hậu là nỗi đau thời đại
Mà lo học tập chuyên môn
Mà lo luyện rèn nhân cách
Xê mi na khách đến như mưa
Vào thư viện người đông như hội
Già mẫu mực phanh thây Gan ruột, Tôn Thất Tùng chắc cả trung đoàn
Trẻ xông pha mổ thịt Bổ đề, Ngô Bảo Châu cũng dăm đại đội
Được thế thì:
Kiếm giải “Phiu” cũng chẳng khó gì
Đoạt Nô ben không là chuyện lạ
Không chỉ các ngươi mở mặt mở mày, lên Lơ xút, xuống Rôn roi
Mà dân ta cũng hưng sản, hưng tâm, vào Vi la, ra Rì sọt.
Chẳng những tông miếu ta được hương khói nghìn thu
Mà tổ tiên các ngươi cũng được bốn mùa thờ cúng,
Chẳng những thân ta kiếp này thỏa chí,
Mà đến các ngươi, trăm đời sau còn để tiếng thơm.
Chẳng những tên tuổi ta không hề mai một,
Mà thương hiệu các ngươi cũng sử sách lưu truyền.
Trí tuệ Việt Nam thành danh, thành tiếng
Đất nước Việt Nam hóa hổ, hóa rồng
Lúc bấy giờ các ngươi không muốn nhận huân chương, phỏng có được không?
Nay ta chọn lọc tinh hoa bốn biển năm châu hợp thành một tuyển, gọi là Chiến lược
Nếu các ngươi biết chuyên tập sách này theo lời ta dạy bảo thì suốt đời là nhà khoa học chính danh.
Nhược bằng không tu thân tích trí, trái lời ta khuyên răn thì muôn kiếp là phường phàm phu tục tử.
Vì:
Lạc hậu, đói nghèo với ta là kẻ thù không đội trời chung
Mà các ngươi cứ điềm nhiên không muốn trừ hung, không lo rửa nhục
Chẳng khác nào quay mũi giáo mà đầu hàng, giơ tay không mà thua giặc.
Nếu vậy rồi đây khi nước Việt hóa hổ, hóa rồng, ta cùng các ngươi há còn mặt mũi nào đứng trong trời đất này nữa?
Cho nên mới thảo hịch này
Xa gần nghiên cứu
Trên dưới đều theo!
T/g: Phạm Xuân Cần - Nguồn: Facebook

Thứ Hai, 3 tháng 8, 2015

Gọi chồng !!!

Gọi chồng !!!

THƠ VĂN


Nén hương thơm thấu cửu trùng...
Chắp tay khấn gọi tên chồng
mình ơi!...
Khôn thiêng góc biển chân trời
Về nhà cùng mẹ con tôi đi mình!
Bốn mươi năm hết chiến tranh
Sao mình vẫn phải hành quân chưa về?
Mỗi chiều nắng tím ven đê
Thẫn thờ vẫn ngóng mình về, mình ơi!
Mình lên đường tuổi đôi mươi
Hình xưa ánh mắt nụ cười còn đây
Bây giờ theo gió theo mây
Phiêu du, mình nhớ lối này về không?
Bốn mươi năm vẫn ngóng trông
Mẹ con tôi vẫn âm thầm chắp tay
Ảnh minh họa
Chập chờn giữa khói sương bay
Chân hương phủ bát nhang đầy tháng năm.
Trước bằng “ Tổ Quốc ghi công”
Mâm cơm đạm bạc, tấm lòng sắt son
Ngần ấy năm vẫn vẹn tròn
Con tim nay đã thành hòn Vọng Phu.
Ngàn lời gửi cõi hư vô
Về đây tôi vẫn đợi chờ mình ơi!
       Tháng 7/2015
Trịnh Quang Minh (Hương Lâm)
Lời bình:
Trịnh Quang Minh (Hương Lâm) có nhiều bài thơ hay, nhưng bài thơ “Gọi chồng” được bạn đọc nhận định là một bài thơ hay ấn tượng, rất đời…Bài thơ mộc mạc dản dị không dùng nhiều cú pháp để nêu sự việc mà là sự chân thành kính trọng, thương yêu của người vợ chờ chồng, gọi chồng trong ngày giỗ của Liệt sĩ.
Gọi chồng hiển hiện như một bức tranh tả thực, ngày giỗ của Liệt sĩ đã anh dũng hy sinh cho đất nước trường tồn.
Nén hương thơm thấu cửu trùng
Chắp tay khấn gọi tên chồng, mình ơi!
Khôn thiêng góc biển chân trời
Về nhà cùng mẹ con tôi đi mình!
Ở tuổi bên kia dốc của cuộc đời, mái tóc đã pha sương pha nắng lặn trong gương mặt chịu đựng khô cằn, đôi tay chai sạn bởi lao động ở một vùng quê ven sông Cầu lam lũ; Chị- Người vợ của Liệt sĩ vẫn nức nở run run thắp nén tâm hương thầm “ Gọi chồng” chị gọi mình ơi...?
Nén hương thơm thấu cửu trùng
Chắp tay khấn gọi tên chồng- Mình ơi…
Chị không gọi tên anh cụ thể mà chỉ gọi “Mình ơi”  nó ấm áp bình dị thiết tha, có lẽ chỉ từ "trái tim đến trái tim" mới cảm nhận được điều thiêng liêng đậm chất nhân văn này.
Khôn thiêng góc biển chân trời
Về nhà cùng mẹ con tôi đi mình
Đọc đến đây ta thấy người thứ ba xuất hiện “ Mẹ con tôi” ; Liệt sĩ đã có một đứa con trước lúc lên đường; Dòng máu của anh, đứa con gái của anh đã chứng kiến “ Chị” mẹ cháu ở vậy quyết không tái giá…Vậy là chị đã một mình nuôi con, chăm sóc bố mẹ chồng và đứng vậy ôm kỷ niệm của một thời xuân sắc đã qua.
Thể thơ lục bát nhẹ nhàng như một dòng chảy, nâng niu lắng đọng tháng năm như những hạt phù sa; trân trọng tâm linh, là người đa cảm không khỏi rơm rớm nước mắt khi nghe câu “ Về nhà cùng mẹ con tôi.. Đi mình” Thật ấm áp chân tình như khi Liệt sĩ còn sống “ Về nhà cùng mẹ con tôi…Đi mình” Chị gọi, chị thiết tha năn nỉ, em vẫn đợi vẫn chờ anh về đi. Hình như trong tâm tưởng của chị anh vừa đi đâu đó, chứ không phải đã bao năm biền biệt, mới như hôm qua đây thôi rất gần, rất thực rất hiện hữu.
Bốn mươi năm hết chiến tranh
Sao mình vẫn phải hành quân chưa về…?
Từ trong sâu thẳm trái tim mình chị nghĩ anh vẫn chưa mất, anh chưa hy sinh còn lạc ở đâu đó, vì trong làng, ngoài xã thi thoảng vẫn có người chiến sĩ trở về mặc dù đã có tin hy sinh, chị vẫn nghĩ chồng mình là một trong số đó.
Nhà thơ hé mở thêm: Bốn mươi năm- quả thật, một thời gian không ngắn chút nào. Bốn mươi năm hết chiến tranh ( được tính từ chiến thắng lịch sử mùa xuân năm 1975 và hôm nay 2015); Chị muốn anh “về” bằng con người thực; Sao mình vẫn phải hành quân chưa về? Một câu hỏi tu từ, chị tự hỏi và tự trả lời, chị vẫn đợi anh mà, chị vẫn đợi như lời thề “Hoa cỏ may” năm nào. Tay cầm nén hương với dòng lệ đã cạn khô bới năm tháng chị lại nhớ cái thời con gái: Ôm con đứng đợi bên dòng sông quê khi bóng chiều dần cạn..
Mỗi chiều nắng tím ven ven đê
Thẫn thờ  vẫn ngóng mình về mình ơi…
Ngày anh ra đi tuổi còn rất trẻ, cả một thế hệ lên đường tất cả cho tiền tuyến; như một nhà thơ nào đó đã viết “ Sẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước mà lòng phơi phới dậy tương lai”...
Mình lên đường tuổi đôi mươi
Hình xưa ánh mắt nụ cười còn đây
Bây giờ theo gió theo mây
Phiêu du mình nhớ lối này về không?
Ảnh của anh còn đây, trẻ trung vầng trán rộng nụ cười sáng trong…Có lẽ thế hệ thứ ba,thứ tư cháu của bà sẽ vô tư hỏi “ Bà ơi sao ông con trẻ thế?” Mà bà hiện hữu của nó lại già đi? Bạn hiểu, tôi hiểu nhưng cháu bé vô tư kia có hiểu không? Đó là chiến tranh, cuộc chiến vệ Quốc anh hùng của dân tộc Việt Nam anh hùng.
Hình xưa…ánh mắt nụ cười; Anh đã không còn, anh đã theo gió, theo mây, nhưng chị vẫn nhắc: Phiêu du mình nhớ lối này về không?Ấm áp quá chân tình quá; Về đi anh về với mái tranh quê với triền sông bến nước với mẹ già ngóng đợi với vợ con trông chờ…
Bốn mươi năm vẫn ngóng trông
Mẹ con tôi vẫn âm thầm chắp tay
Thật cảm động ngày giỗ, ngày một, hôm rằm và bao ngày khác nữa hỡi anh người lính đã ngã xuống giữa chốn sa trường máu lửa.
Chập chờn trong khói hương bay
Chân hương phủ bát nhang đầy tháng năm
Vâng, hương khói như sương giăng, thực hư ảo ảnh, anh về, có thể anh không về? Nhưng minh chứng cho lòng chị là: Chân hương phủ bát nhang đầy tháng năm..
Trước bằng Tổ Quốc ghi công
Mâm cơm đạm bạc tấm lòng sắt son
Bia đá, Tổ Quốc ghi tạc công lao của các chị các anh, nhân dân không bao giờ quên sương máu của các anh các chị đã ngã xuống cho Tổ quốc này  xanh tươi.
Ngày ấy năm vẫn vẹn tròn
Con tim nay đã thành hòn Vọng Phu
Phương pháp so sánh, hòn Vọng Phu như hình chị ôm con chờ chồng giữa đời thực đã 40 năm và lâu hơn thế; Vọng phu= chờ chồng…Người thiếu phụ hóa đá Vọng phu; Chị hóa đá trong tấm lòng son sắt thủy chung.
Ngàn lời …Gửi cõi hư vô
Về đây tôi vẫn đợi chờ mình ơi..!!!
Xuyên xuốt bài thơ là chữ gọi,  chữ đợi, chữ chờ…Chị sẽ còn đợi còn chờ bao mùa cây thay lá nữa? không ai biết được; Nhưng có một điều hiện hữu đó là chị đã gọi chồng, gọi suốt 40 năm qua, dẫu chưa một lần được anh đáp lại chị vẫn gọi, gọi bằng cả tấm lòng chung thủy thương yêu vẹn tròn năm tháng, vì hình ảnh của anh luôn trong trái tim chị và luôn mãi là vậy, tới khi chị từ giã cõi đời.
Thơ Trịnh Quang Minh là vậy: Rất đời, rất dung dị giữa chốn nhân gian
Tháng bẩy đã về, ngày thương binh Liệt sĩ 27/7: Chúng ta cùng cung kính thắp nén tâm nhang cho hương hồn các Liệt sĩ được thanh thản tịnh độ nơi vĩnh hằng; chúng ta hãy làm nhiều việc tốt hơn để tri ân công lao to lớn của các anh các chị và những người có công với nước; cống hiến nhiều hơn nữa cho quê hương ngàn lần tươi đẹp, để sự hy sinh của các anh hùng Liệt sĩ, mãi mãi là vô giá cho hôm qua, hôm nay và mãi mai sau…
 Hương Giang